Chạng vạng chúa nhật 16 tháng
8-2015, tôi ngồi xe lửa từ Áo-Đức trở về Pháp. Tàu hỏa dừng ở ga Strasbourg –
nơi tôi và Diễm Châu từng chia tay nhau khi tôi có dịp đến Lộ Trấn thăm bạn.
Trong ánh ngày tàn, tôi chụp vội tấm ảnh thấp thoáng bóng người đơn chiếc nơi bến
ga – như tôi đã đứng 23 năm trước lần đầu ghé Strasbourg. Trong tim óc vọng lại những cuộc trò chuyện tri âm giữa
hai chúng tôi vào thời đen tối sau 1975 tại Saigon, chút hoài bảo văn chương bạn
gửi gấm cùng tôi, mấy bài thơ chui chuyền tay nhau…Diễm Châu ơi, tôi xin phép
công bố bài thơ này – những câu ông tặng riêng tôi vào lúc ra đi năm 1983 – một
bản thảo inédit hiếm tôi còn cất kín cho đến hôm nay. CHÂN PHƯƠNG
GỬI LẠI
PHƯƠNG SINH
Hãy cám ơn người họa sĩ thiên tài đã bôi đen giấc mơ
anh
Hãy cám ơn người đàn bà có đuôi mắt mũi tên đã biến
anh thành thi sĩ
Từng ngày từng
ngày
Những giọt cường toan khắc lên chúng ta những hình thù
quái dị
Khi cuộc tình bùng cháy giữa bình minh
Hỡi Phương Sinh !
Kẻ đào huyệt chôn Thượng Đế siêu hình biến những tháp
Hời thành biển gió !
Chàng sinh viên có mái tóc Gogol thiêu trong hồn một
ông Trang Tử Đỏ !
Này ta hỏi thật anh nhé :
Bây giờ là bao giờ ? Có bao giờ là bây giờ ?
Ba giờ !
Đồng hồ khuya điểm ba tiếng
Kẻ lạ mặt đường đột vào nhà xét hỏi ta quyền cư ngụ
trên quả đất
Ta biết hắn là loài cỏ úa mà ta chưa kịp phân chất
Đang đòi quyền leo lên đầu lên óc, bám rễ vào não cân
Nhưng ta ngáp dài, phó mặc cho hắn cả tay chân hai vai
rồi mũi mắt
Ta bay khỏi trái tim vào một trời gió lộng
Hỏi áng mây, mây chỉ cánh chim
Hỏi cánh chim, chim chỉ chiếc lá
Ta lại gần chiếc lá
Lá nhủ thầm : trái tim
Cơn bão rứt đứt trái tim ném lên phiến đá
Này Phương Sinh !
Sộng Hoàng Hà đã bao kẻ ngắm ?
Trăng Hoàng Hà còn mấy kẻ say ?
Anh có còn trái tim nào đó – cho ta vay !
DIỄM CHÂU
Saigon, tháng
7 năm 1983
No comments:
Post a Comment