Monday, September 28, 2015

Thơ CHÂN PHƯƠNG 21



TỪ  NGÀY  EM  RA  ĐI


I

từ ngày em ra đi
tôi tiếp tục sống sót
thỉnh thoảng ghé quán uống cà phê

như sáng nay
với mưa bụi bay bay trên con đường xưa
mỗi buổi trưa đưa em về nhà trọ

từ khi em đi
trời đất có buồn thêm đôi chút
và mưa có vẻ rơi nhiều hơn trước

tôi cũng chẳng còn khinh bạc như xưa
thách đố quỉ thần trên hành tinh vắng

chừ tôi đã quên hết các tình ca
chỉ còn dăm thoáng thẩn thờ
vây quanh câu chuyện ngày qua
cứ ấm ức ấm a:

giấc mơ tái ngộ biết đến bao giờ ?


II

chiều công viên
én chao cánh trong sương

trên mớ vỡ vụn thời gian
cỏ vẽ vời lời vô nghĩa

California
California
giờ này mặt trời sắp mọc

ước gì
tôi có thể quên em
như vừa quên

                                           lũ én bay ngang



III

đêm qua mơ thấy em
em đi em đứng em nói em cười
vô thức trong tôi gào thét
cho cuộc đi dạo hôn mê thành hình
em ơi
bây giờ đâu mất
cho lá vàng xơ xác ăn xin
trời đã cuối thu
hàng cây lối xưa xanh mát
tôi đi về
vắng tiếng nói thần tiên
mây trắng vút cao
em ở nơi nào
có biết
lúc tôi gục mặt nghẹn ngào
gọi nhỏ tên em ?


IV

không còn hướng dương
chẳng thấy mặt trời

tình yêu
đang cạn nguồn diệp lục

Mùa Xuân ơi !


V

hoa hồng
với những nụ hôn

một cái tên
mở đầu mọi thư tình

bao nhiêu ký ức cùng kỷ vật

*

để minh họa
cho một nấm mộ

đời đời
bơ vơ

giữa người chết
tứ bề lạ mặt







No comments:

Post a Comment