Tuesday, December 29, 2015

ROBERT BURNS & AULD LANG SYNE

 Trong mấy hôm soạn thảo bài này, tôi nhận được hung tin: Họa sĩ-Nhạc sĩ NGUYÊN LONG vừa là bạn văn nghệ thân tình vừa là đồng nghiệp nhiều năm của tôi tại ngôi trường MATHER ở Dorchester-Boston đã đột ngột lìa trần. Những dòng chữ trong bài viết này phần nào chứa chất nỗi buồn mất bạn cùng niềm thương tiếc một tài năng đã vội ra đi!                                                                                                                                                                               C.P.


THE NATIONAL PORTRAIT GALLERY ở thủ đô  EDINBURG, SCOTLAND.

   Hè qua vào giữa tháng Tám tôi ghé Edinburg lần đầu, dù bước giang hồ từng đưa tôi đôi lần đến London hay Dublin trước đó. Thời sự chính trị là lý do khiến tôi muốn thăm viếng và tìm hiểu về đất nước Tô cách lan (Scotland) mấy năm nay đang vận động tự trị để lấy lại độc lập. Nhưng động cơ sâu xa hơn là mối quan tâm lâu nay của tôi về lịch sử văn hóa - tư tưởng phong phú của dân tộc scottish dù đã bị đế chế Anh thống trị từ thế kỷ 15-16.
   Đất nước này không chỉ quen thuộc với thế giới nhờ các chai scotch whisky hoặc đám đàn ông mặc váy - Scotland (Écosse) từng là một trong vài cái nôi hàng đầu của tư tưởng Âu châu bên cạnh Paris, London hay Firenze, Vienna ... Kẻ du khách với óc hiếu kỳ văn hóa có thể ghé bảo tàng National Portrait Gallery để ngắm chân dung của hàng loạt danh nhân Tô cách lan. Nhưng bàn về triết gia David Hume, nhà khoa học Charles Darwin hay cha đẻ môn kinh tế là Adam Smith không phải là mục đích của bài viết này ( tôi hy vọng có dịp khác sẽ biên khảo về các gương mặt kiệt xuất của Edinburg). Ở đây tôi muốn tập trung vào Robert Burns cùng bài thơ AULD LANG SYNE đã trở thành ca khúc có lẽ quen thuộc nhất cho cả loài người trong thời đại truyền thông toàn cầu hóa - các hình ảnh giao thừa tại Times Square New York càng ngày càng biến nó thành Quốc Tế Ca của những Buồn Vui Kiếp Người vào phút đón mừng Năm Mới. 

Monday, December 28, 2015

CHÂN PHƯƠNG - Thơ cuối năm

À   MONIQUE  -   L' UNIQUE


               

PROLOGUE


The sun is gone
Behind the city 's horizon

Another day flies away
Bringing me nearer

To the only destination-

Your heart

To my unique destiny-

Your love




TON NOM


sur la page neuve

du temps qui recommence


j'écris


comme une déclaration

comme un serment


le premier mot de chaque matin


et je crie


comme une blessure

comme une agonie


le dernier mot

de ma vie


TON NOM


Wednesday, December 16, 2015

TRƯỚC RÈM MI TUYẾT - CHÂN PHƯƠNG




TRƯỚC  RÈM  MI  TUYẾT

xưa nay thiên hạ đã lầm

con mắt thật ra
là cánh cổng vô tình

mùa thu mùa đông nối đuôi bước qua
đá sạn xếp hàng lăn theo

bọn tình nhân lỡ muộn
lập cập trước rèm mi tuyết giá

nếu mà lẻn vào được
cũng chẳng còn gì để chia nhau

trong hang sâu thị giác
ngày đêm gió bấc hú gào

ảo ảnh cuối cùng
là mấy khối băng dị dạng


  

Sunday, December 6, 2015

LỜI BUỒN CHO TÌNH KHÚC CUỐI


              TRONG VƯỜN CHIÊM BAO

             Mưa trong vườn chiêm bao
             Hai trái tim dạt dào
             Tôi hôn em lần đầu
             Ôi đôi môi ngọt ngào !

             Trăng trong vườn chiêm bao
             Hai trái tim thì thào
             Ta trao nhau tình đầu
             Hay cho nhau tình sầu ?

             Nắng khắp vườn chiêm bao
             Trong không gian nhiệm mầu
             Bên em tôi nguyện  cầu
             Đừng bao giờ xa nhau ! 

             Gió khắp vườn chiêm bao
             Hoa rơi, hoa nhạt màu
             Đâu ngờ ta mất nhau
             Một đời người hư hao !




Friday, December 4, 2015

THẬP GIÁ VÀ MẠN ĐÀ LA






   MƯỜI  NĂM  QUAY  LẠI


Ngôi nhà này ngày nào ta chung sống,
Con đường quen nay hoang vắng vô cùng.
Tôi quay về như loài ma mất bóng,
Trên vai buồn gánh chiếc gánh hư không.

Mảnh vườn kia tàn phai không chiếc lá,
Thay cỏ hoa còn đất đá khô cằn…
Ơi tình yêu một thời con suối mát –
mà bây giờ sao đắng chát tim gan !

Bước vòng quanh từng thân cây góc phố,
Chuyện trăm năm đã tan hợp vô thường,
Chốn  tao ngộ – thiên đàng hay cõi chết ?
Bóng hình xưa -  nỗi nhớ quá xa xăm !

Đi về đâu ? hỡi trần gian hoang phế !
Thà ngồi đây mà cạn chén lưu đày…
Chim chiều bay về phía tà huy ấy,
Nhắn với người: Tình đầu khó nguôi ngoai !

Ngôi nhà này ngày nào ta chung sống,
Con đường quen nay hoang vắng vô cùng.
Tôi quay về như loài ma mất bóng,
Đôi vai mòn rớt mất gánh hư không !