ĐỘC HÀNH
suối đục cùng núi thẳm
cất tiếng trễ tràng mời
tay bị với tay gậy
lang thang quá nửa đời
tỉnh mê mê tỉnh mãi
mòn mỏi hai con ngươi
đi cùng trời cuối đất
lỡ làng giữa cuộc chơi
trăng sớm mọc sườn núi
chập choạng bầy dơi đói
rõ ràng chẳng chiêm bao
Hương Sơn nọ, đây rồi!
ngủ lại đêm với đá
tinh mơ dạo với rừng
quên con đường trước mặt
quên con đường sau lưng
lá rơi tiếp lá rụng
chim kêu hót mông lung
cây già phơi nắng nhạt
sương khói dâng điệp trùng
chùa Ngoài và chùa Trong
ở giữa là hư không
bóng người in vách động
cô độc đến cực cùng
tiếng chuông đâu đổ chậm
âm vang rạn nứt lòng
tôi nằm nghe suối khóc
em có biết gì không?
LỜI QUÁN VẮNG
đã
xám một trời đông
phương nào
lạnh lắm không?
quán thưa
buồn độc ẩm
rượu đắng,
mưa tràn lòng
mưa hoài mưa
chiêm bao
nhịp đều ru
đại mộng
co ro trong da thịt
đau tiền
thân xa xăm
mưa trần
gian nặng hạt
rượu dấy men
u hoài
ly biệt hề ly biệt
sầu dâng khóe mắt cay
ly biệt ừ ly biệt
phố vắng khói sương đầy
ly biệt hề ly biệt
sầu dâng khóe mắt cay
ly biệt ừ ly biệt
phố vắng khói sương đầy
say từ khi
lỗi hẹn
sao còn nhớ
môi ai ?
FAREWELL 1975
gửi cố nhân
sông Hàn thong thả trôi ra biển
vườn nhà em nở thắm hoa hồng
từng đóa hôn đuổi nhau Huế Sàigòn Đà Nẵng
cuộc tình nào cũng lãng mạn vô tâm
sông Hàn thong thả trôi ra biển
tôi ôm em nơi góc bão tàng Chàm
thế sự Đông Tây cháy đen tờ nhật báo
môi người tình thách đố mọi hưng vong
sông Hàn thong thả trôi ra biển
mùa hè nào cũng ngắn ngủi vô cùng
nếu đã biết hợp tan là kịch bản
hẹn hò chi trời đất với trăm năm
sông Hàn thong thả trôi ra biển
giấc mơ xưa còn sẹo giấu trong lòng
tôi trở lại lang thang tìm kỷ niệm
đam mê nào rồi cũng hóa hư không
CHÂN PHƯƠNG
trích từ NGÀY XƯA VẦN ĐIỆU
No comments:
Post a Comment