Sunday, October 26, 2014

Thơ NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ








Hôm qua đám mây bị vấp

Nó nhìn đám mây đang khóc
hôm qua mây vừa bị vấp
trên cọc nhọn giữa sông Hàn

Nó nhìn dòng sông tan

Mây trở về thăm mùa trăng vãn
nỗi nhớ cắm trên triền cỏ mọc hoang
châu chấu búng hồn nhiên xếp hàng cổ tích
có con sáo lanh lánh mắt khép lại cầu vồng

Mây như làn khói trắng trong buổi đốt đồng
lanh canh gốc rạ
cười vàng nước mắt
ngày rời quê nỗi nhớ còn bám đất
nhớ nhau ngồi khỏa trăng chơi

Phía bên kia vẫn mây đang khóc
chờ trôi 


Có hề gì đâu em

như câu chuyện anh vừa kể
về mùa thu sau cánh cửa vừa hé
một bụi nắng sớm xoay như gió
lòng vòng cơn mê

ô em
vai ta có còn kề
để yêu nhau hơn ngày mưa
ta cùng dong dong tháng năm mòn tuổi cũ
khi kể về chuyện ngày xưa
có hề gì đâu em
ngoài kia phong reo hạc đói
có gì buồn mà rụng rơi
có gì buồn mà chơi vơi
ta về thôi mà kề mà áp tháng năm lên mái đầu đã bạc
để mà đi

có hề gì đâu em
hình như buổi sáng sương mờ đến lịm giọt
nhớ thương
vấn vương
tìm nhau ở ngã ba đường
không tay mà với
không mắt để mà mòn mỏi nhìn theo
có hề gì đâu em
con đường cheo leo
con dốc nào mà không cheo leo đến vậy
ừ, ta nhìn vào nhau để mà tin cậy
để mà đi

có hề gì đâu em
hôm nay hình như mây mờ hơn nữa
em nhìn chi bên bậu cửa
em buồn chi, có thể mình chẳng nhìn rõ về nhau
có hề gì đâu em
khi ấy mái đầu mình đã bạc phau
và kề bên nhau mà rụng


Tôi nhìn, từ chiếc bùa rất đẹp
của người da đỏ, dreamcatcher

Tôi bắt đầu đi khi cơn mưa còn ngái ngủ
màu mầm mọc trong mắt
một chấm xanh xanh

Mưa bắt đầu đi khi vừa chợt thức giấc
giữa ban trưa, có bụi xương rồng nở sớm
nhìn từ tôi gai góc
chớm trong nỗi nhớ rát bỏng
một hạt sương đêm sót lại từ hôm qua

Sương bắt đầu bay
không đắn đo nghĩ về lòng can đảm
cầm tay lối dẫn
đi nhanh về cuộc sống nơi thiên đường
lúc bình minh

Có một điều chợt nhận ra
trên mắt lưới của lũ nhện
chúng giăng nỗi buồn của ngày hôm qua
từ những con bọ đang hấp hối


Thơ tình, cho em

Ngày em giấu cánh bùa vào ngực gió
gió điếng lặng
và những ngày trôi rệu rã
chờ hành trình của một chiếc lá khô

Ngày em giấu trầm tư vào sau cánh cửa
gió chẳng khép vội vàng
níu nhau lời trăn trối ngàn cân

Gió chẳng khóc em
và cánh cửa chẳng trầm tư khi nắng dài vụn vỡ
còn lại em ngồi đan chiếc áo chờ vũ hội của đêm
chờ nốt thứ tám khúc hòa âm của lũ côn trùng

Em,
ta chơi trò đèn cù xoay xoay tứ rũ
đừng reo, đừng câm biệt, đừng chần chờ nơi cũ
cứ vòng xoay vòng xoay giữa trục thiên hà

Này em xem,
lũ quỉ sứ đứng nhìn
chúng thích được như chúng mình
vờn quanh lửa
vờn quanh nhau
hẹn hò không phải từ nơi cũ


Một cọng gió nhỏ

Sóng sườn một cơn dông
bỏ mặc lá
vần vũ khúc dạo đầu buổi sáng
trong chiếc va li đã cũ sờn nỗi nhớ
chúng ta đã để lại trên đường

Đi qua cọng cây nhỏ
đó là suy nghĩ của tôi vắt vẻo nằm trên ngọn cùng của gió
như thể một lời bỏ mặc
như lá
im bặt
âm ỉ cầu siêu

Tôi hát khúc rã ngày cuối hạ
ngửa mặt đợi bình minh sương
Tôi hát về cuối đoạn đường
đợi nhìn cành mây ngoảnh lại
dù bơ phờ chớm vương


Tôi đi qua cọng gió nhỏ

 thêm một lần nữa
cọng vuốt nỗi buồn từ mùa trước
rằng lá đã đi thật xa


Tôi nhìn con đường
về phía chiếc va li cũ sờn
Tôi nhìn về phía em
xếp hàng với nỗi buồn
trên một cọng gió nhỏ
đang vuốt ve mùa thu


Đưa tang nỗi buồn

Bước chậm hơn
để kịp nhìn ra phía sau lần cuối
rằng để thấy chuyến đi cần dài hơn
cuộc sống không muốn cam kết tội lỗi với nỗi buồn

Chiếc đồng hồ
những con số La Mã vừa gạch chéo cho một kết thúc
lũ khủng long
và quỹ đạo lìa xa mặt trăng

Đưa tang nỗi buồn
trong một sáng bình minh sương
( dĩ nhiên, cả bạn và tôi đều muốn)
chầm chậm thôi
nỗi buồn đắn đo thèm ngủ thêm chốc nữa

Đưa tang nỗi buồn
chiếc đồng hồ xói mòn cơ
chúng chỉ dừng lại và đếm
đánh rơi nỗi nghi ngờ mấy tiếng

Đưa tang nỗi buồn
dừng lại và nghe bên trong chiếc túi
nỗi buồn đang thở gấp
chúng muốn chứng thực trong quyển sách nói về ánh sáng hôm qua
lần cuối.


No comments:

Post a Comment