chim đã bay rồi, mây cũng xa…
mùa thu lần nữa gọi tên ta
cánh tay vàng úa treo hai nhánh
một gốc đời khô ngóng nắng già
rét lạnh biết bao lần đông giá
tóc râu chìm lớp lớp phù sa
hắt hiu diện tích người cõi lạ
nhật nguyệt xoay quanh chiếc bóng nhòa
rồi tuyết sẽ vô tình rơi nhẹ
trên lãng quên – băng đảo mờ xa
nỗi lạnh là con tim ngủ thiếp
giữa nghìn năm bến bãi phôi pha
cửa biển nuốt dòng sông thất lạc
miệng thời gian há rộng không tha
đâu đây vọng tiếng mưa tràn huyệt
đất sẽ thay cho mọi mái nhà …
hốc mắt
có hơn gì vỏ sò vỏ hến ngập mưa
trôi nổi mấy chân mây cũ
ký ức rong rêu
điệp trùng sỏi sạn
sóng từng đợt thất thanh
trên tam cấp hư không
trước biển vắng
treo tấm màn sân khấu
độc diễn
độc xướng
độc ngâm
Sinh nhật của tôi và gió
...scrivo il mio nome sul vento.
Diego Valeri
cắn vỡ
hạt nắng muộn màng
nếm trên lưỡi
vị nhạt không gian
lắng nghe con tàu
gió
rời mọi bến mây
chở sạch những mùa
lá rụng
bây giờ
bánh sinh nhật là vầng
trăng
nến cắm
rặng cây tuyết trắng
chẳng còn bãi bờ nào
mời gọi một chuyến lang
thang
trời rộng biển xanh
cạn dần trong cái gạt tàn
nhặt mảnh vụn hoàng hôn
châm điếu thuốc thu
nhấc chiếc bóng say đặt lên
vai
áp môi rét buốt lần cuối
lên mặt địa cầu
tặng lại tấm gương vài sợi
khói
con đường xa hơn niềm tuyệt
vọng rã cánh
con đường xa hơn sự vùi lấp
tính danh
trong túi sẳn sàng
tấm vé một chiều
hành trình
về cõi lãng quên
hành trình
vắng dấu chân em
biển chỉ đường là mộ chí
Thời gian là cái vò
bao la chứa hết sông suối, đại dương …
Bài thơ tình tôi nhét
trong chai cạn chắc đang lênh đênh đâu đó
giữa mớ tàu thuyền to nhỏ bập bềnh...
Biết khi nào nó sẽ lọt vào tay em,
nếu không kẹt vào manh lưới hôi tanh hoặc rã vùi trong nơm rọ?
Biết khi nào nó sẽ lọt vào tay em,
nếu không kẹt vào manh lưới hôi tanh hoặc rã vùi trong nơm rọ?
No comments:
Post a Comment