Saturday, February 28, 2015
Thơ CHÂN PHƯƠNG 13
GHI CHÉP VỚI NGÒI BÚT TRẮNG
I
từng canh kéo dài
đêm đông là dòng chữ bất tận
kết nối các mẫu tự lạnh căm
thủy triều đóng băng
vịt nước ngỗng trời biệt tăm
biển đảo không tiếng động
thời gian trở thành trừu tượng
như cái xích đu
chẳng buồn đong đưa
giữa một công viên tuyết phủ ngập đầu
I I
khí lạnh từ Siberia
thốc xuống
vịnh Boston hóa băng dưong
các chuyến phà ra đảo tạm ngưng
nước muối đông đá
đè chồng lên nhau
mặt trời là tín hiệu duy nhất
le lói
rồi lụi tàn
sau màn sương đặc
trong khi tháng 3 tháng 4 còn chơi cút bắt
giữa mấy ngôi nhà sập mái
dưới lớp tuyết chất thêm hoài
I I I
bão tuyết cuồng phong chẳng ngớt
sau bao nhiêu phi vụ rồi không tập
đánh phá tới tấp bắc bán cầu
tháng Hai
như mẫu hạm kiệt sức
trống trơ hỏa tiển máy bay
*
sáng nay
bầu trời như tấm vải tranh
phấp phới bông tuyết
dăm cánh chim trắng vút ngang
mấy nhánh bạch dương lặng lẽ đâm chồi
*
lật trang nhật ký
không cần đợi mùa Xuân
tôi viết dòng chữ mới
SONG TẤU
gửi nhà thơ Vương Oanh Nhi
tôi cư ngụ giữa biển
chị cất nhà trên đồi
trước sân tôi là đảo nhỏ đảo to
hải âu làm bạn với vịt nước ngỗng trời
quanh am chị
cây cỏ nở hoa thơm rừng núi
vẫn biết ngũ hành tứ tượng cũng vô thường
và thi nhân
mỗi người một cõi
*
thế mà đóa lan chị hái
lại tỏa hương sắc trong thơ nhạc tôi
còn ánh sơ huyền nơi góc vịnh giá băng
sẽ soi bóng Phật cạnh trang kinh chị lật
bởi tâm linh nghệ thuật
cũng như trời đất
chẳng bao giờ tách làm đôi
Boston
Tân Niên Ất Mùi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment