chiều xuống
vầng dương cháy tàn
trên sắc xanh biển chết
nhiều ngày vắng thủy triều
nước muối cũng đóng băng
cánh chim trắng
bất ngờ bay qua tuyết trắng
có phải hiện tại vừa khai bút?
hay quá khứ lại từ giã âm thầm ?
I I
im ỉm các cửa khép
tuyết ngập từ sân đến nóc
chân trời trống xám
đảo to đảo nhỏ co ro không chăn màn
I I
im ỉm các cửa khép
tuyết ngập từ sân đến nóc
chân trời trống xám
đảo to đảo nhỏ co ro không chăn màn
óc tưởng tượng ngủ vùi
cạnh mấy kệ sách năm cũ
bạo chúa mùa đông
bắt đi từng tù nhân hoài niệm
trước bậc thềm trắng
còn hằn vết chân người
chưa kịp đóng băng
I I I
I V
cạnh mấy kệ sách năm cũ
bạo chúa mùa đông
bắt đi từng tù nhân hoài niệm
trước bậc thềm trắng
còn hằn vết chân người
chưa kịp đóng băng
I I I
gió đã trói những chiều cuối tuần vào mớ nhánh cành chiêm bao héo úa
trên cánh đồng chín vàng của da em
tôi không còn đi mót mấy vần thơ
với chai rượu bỏ quên trên trăng
và chiếc giường trống nơi góc trái đất
tôi đã sẵn sàng cho giấc ngủ
có đôi cánh giá băng chấp chới giữa trời đông
đắp hết chiếu chăn kỷ niệm lên mặt hồ
hoang
tôi trần trụi theo mây xám về nghĩa trang
những tiếng đàn
nếu bây giờ có ai hỏi tôi:
tuyết với xương giống nhau ở điểm nào
tôi sẽ trả lời: chúng cùng màu trắng
I V
cà vạt áo vét
nhuộm tóc trám răng
cái ngáp đầu tuần
trương mục cuối năm
phim truyện tha hương
thắm thoắt mấy chục mùa đông
như đống báo cũ
tháng ngày vô vị chất chồng
nhạt mờ mộng mị chiêm bao
chẳng còn thắc mắc
ai sống sót?
ai đắm tàu?
và từng buổi sáng
trôi
ngang
như
hoang đảo
No comments:
Post a Comment