Thursday, February 2, 2017

DƯỚI ĐỘ ÂM





Tôi định cư ở tiểu bang Massachusetts đã ba mươi năm. Mùa đông cũng như cái lạnh của vùng New England cũng trở nên thân thiết như  người bạn đường. Từ mối quan hệ ấy lần lượt ra đời c bài chưa công bố hoặc trong dạng phác thảo.                     

 Những bài sau đây là lời giới thiệu cho thi phẩm tương lai  DƯỚI  ĐỘ ÂM. 
                                                                                                                      Chân Phương                      
                                                                                                                                   


BI  KHÚC



tháng chín tháng mười

lần lượt bại trận



vó thời gian

                              vó thời gian



đàn ngựa chiến hung hăng truy nã

lũ tàn binh mây xám lang thang



nằm im vờ chết giữa mớ nhánh khô

úp mặt vào xác lá

tôi thọ giáo cây già



làm thế nào tồn tại

khi địa cầu là nấm mồ băng giá ?







LỜI  HANG  ĐỘNG





vét sạch túi thơ

ném nắm chữ còn sót cho trăng



      cười lớn

      nhìn thần gió nắm tay thần tuyết

                                          rượt theo chụp bắt



mặc kệ thời tiết làm tội làm tình rặng cây trơ xương

mặc kệ nỗi lạnh quất những lằn roi lên con sông chết cóng



quay lưng với bình minh mất máu

chui vào hang tối mùa đông



gom góp ký ức với củi mục

thắp lên ngọn lửa bập bùng



bắt chéo hai bàn tay

làm bóng chim chấp chới



từng đêm

trên vách động







LẠNH



nắng mới rồi nắng cũ

mưa rào với mưa dầm



cái bàn mùa thu

chiếc ghế mùa đông



tẩu thuốc tàn

bàn tay cóng



mối tình đầu theo chồng

nghìn cái hôn kế tiếp hoài công



nuốt nhả sợi khói giá băng

ngắm cây già ăn no tuyết trắng







ĐÊM  VĂN  NGHỆ  MÙA  ĐÔNG





vứt mái tóc giả giữa rừng trụi

mùa thu phất tay áo gió

quay vào hậu trường



mở màn                                                                                                                       đêm văn nghệ mùa đông



quạ già đậu kín nghĩa trang

bắt đầu hợp xướng



khi đội hình ngỗng trời

biểu diễn xong vũ khúc biệt ly



Người Tuyết bước ra

ngâm một bài thơ Villon



khắp núi đồi trắng xóa

trăng già tiếp tục chương trình



đạo diễn                                                                                                                         vở kịch câm cho đá







TRƯỚC  RÈM  MI  TUYẾT



xưa nay thiên hạ đã lầm



con mắt thật ra

là cánh cổng vô tình



mùa thu mùa đông nối đuôi bước qua

đá sạn xếp hàng lăn theo



bọn tình nhân lỡ muộn

lập cập trước rèm mi tuyết giá



nếu mà lẻn vào được

cũng chẳng còn gì để chia nhau



trong hang sâu thị giác

ngày đêm gió bấc hú gào



ảo ảnh cuối cùng

là mấy khối băng dị dạng







LẦN  CUỐI  VỀ  THÁNG  CHẠP



nói gì thêm về tháng Chạp ?       

     

      cây già sân trước rét run

      bụi cỏ sân sau co rúm



      gió bấc lẻn dưới da nhăn tìm hơi ấm



      phổi ngực ho hen

      chăn giường cảm cúm     



      cắn gãy kim đồng hồ

      tuổi tác nhai nuốt mấy số âm



      ký ức vùi cà vạt

      với áo lót đàn bà

      vào tủ lạnh niêm phong



      nói gì thêm nữa về tháng Chạp ?







GIỮA  HAI  CƠN  SAY



bàn ghế góc phố

họp phiên toà



cột đèn vỉa hè

làm nhân chứng



bài thơ dở dang

là tờ biên bản



nơi các công viên băng giá

tượng gỗ tượng đá trầm  ngâm



giấu biệt chai rượu tang vật

tôi chống án cho đến mùa chim tới







HARVARD  SQUARE



đêm cuối năm



bước vào quán đông khách

với xấp giấy mới



chấm ngón đeo nhẩn

vào cốc vang đỏ quạch



thảo lên trang trắng

tên từng người yêu cũ



mang phát cho lũ bợm đơn côi

vừa cười nói



                  ta với mấy nàng vợ hụt



                                          thân tặng bọn mi



                                                       tấm thiệp mừng năm mới





ARS  POETICA



gấu sóc

trốn hết vào hang



gió rét tra khảo

lũ cây già phong thấp



trên màn ảnh xám

cạn dần chai rượu tàn năm



làm sao hơ ấm bóng trăng

trên trang bản thảo giá băng ?



kéo ghế xếp lọng che

ra giữa đêm đông



      lưu đày  biệt xứ  chuyện tầm phào !



mang kính mát

mặc quần tắm



nằm khổ luyện

óc trào lộng



                                                                                               



    BÀI THƠ CHO NHỮNG AI VĨNH VIỄN BỊ ĐUỔI KHỎI ĐỊA ĐÀNG



hàng quán chiều nay đóng cửa sớm



tiệm rượu sau cùng

bán mấy chai cognac whisky

cho bọn bợm lỡ đường



hàng cột đèn lạnh lẽo

lũ máy tính giờ giá rét



mụ ăn xin

nơi góc Harvard  Square

làm chứng cho sự vắng mặt thần linh



tôi lái xe

quẩn quanh phố trống



kéo theo

sáu mươi lần

giáng sinh không phép lạ





     GIÁNG  SINH  CỦA  TÔI



đêm nay

tôi chẳng nghĩ

đến thần linh hoặc giống người



ôm thời gian

trọn vào lòng



đón nhận

những độ âm chết cứng

không còn rung động



ve vuốt dịu dàng

các bia đá lặng câm



đắm đuối hôn môi

nỗi lạnh





tôi  



   khối tình băng thạch

            trôi giạt giữa vô biên



ngỏ lời cầu hôn



             một bóng trăng

                           đời đời hiu quạnh

                                                                                              





DIỄN  TẬP



sau tuần lưu diễn cuối

đàn ngỗng trời trực chỉ phương nam



các bến sông

xơ xác úa vàng



ngoài mọi dự báo       

                                  tuyết    rơi



trắng xóa

từng khoang thuyền chưa kịp úp



gió đẩy mấy cánh buồm mỏi

vào nhà kho thời gian



lũ cây già tập dượt gấp gáp

cho kịp vở kịch tháng chạp



     

BẾ  MẠC



trận bão phương nam

bế mạc màn show tháng chạp



như bóng đèn mất điện

đôi lúc chớp tắt vầng dương xám



tuyết vùi lấp âm thanh hàng quán

tuyết tẩm liệm các lối thu vàng



giữa những băng thạch

gió bấc đẩy tôi loanh quanh



dưới nách

kẹp cuốn kinh



trên tay

không còn trái cấm











 TRẮNG



vĩ tuyến mùa thu

lá vàng luân vũ



trên mấy cột đèn tắt điện

quạ lập cập nhắc tuồng



*

mang mặt nạ người tuyết

đi xa hơn mọi trầm tư



hành trình dưới độ âm

núi đồi xa rét cóng



*

lập thu rồi lập đông

chiếc gậy thời gian gõ nhịp



điệp khúc



trắng





 VĂN  XUÔI  MÙA  ĐÔNG



tháng giêng      rồi tháng hai



chỉ còn

tiếng vọng xa của gió

cuối các kinh mạch rét căm



không buồn không vui

tôi viết trên thịt da buốt giá



                       bài văn xuôi mùa đông



chiều chiều chán ngán



ấm trà nguội

mấy lon bia cạn



tôi đốt hai điếu bước ra sân



một cắm mồm người tuyết

một phì phà khói trắng



để chia đôi

                      trống vắng





 ĐỘC  ẨM  BLUES



đêm lạnh nhất

của mùa đông



quên nhà tù thân xác

quên trống vắng hư không



mở chai rượu hiếm

ngồi độc ẩm



*

giữa những cổ tự nhạt mờ đạo nghĩa

giữa lũ tượng đá lịch sử điếc câm



như con ba ba theo đàn cá lòa

bơi quanh viên kim cương quý



chìm tận đáy đại dương

đã mấy nghìn năm



*

khi các phân tử hóa chất

cùng lũ tế bào bắt đầu vũ khúc say



biết đâu

quỉ thần sẽ hiện ra

trong cốc rượu



cùng vết son

môi lạ

  



BỆNH   THU

 

một



vòm trời lạnh dần

đàn ngỗng cuối ra đi



cây cành xuất huyết

gió vật mình chứng nan y



dưới vầng trăng tắt kinh

tôi lê từng bước



rời yếu tính



 

hai



nẻo đường cuối thu

gió bấc âm u



ôm tim óc trống

tôi chạy tìm hàng quán



nốc bia đắng rượu chát



rình xem thi hứng dan díu

với mấy vỉa hè mắc cạn




ba



chán tân nguyệt ngấy tân nguyệt

chán trăng tròn ngấy trăng tròn



lê bóng cũ qua các chân trời

lặp đi lặp lại câu kinh



lá vàng

lá úa





tưởng tượng một kiếp sau

mua vé phi thuyền lên thăm nguyệt cầu



đào cái hố thật sâu

chôn hết u sầu



 

bốn
 
trời đất đột nhiên nhuốm bệnh thu

bỗng đâu lây cho tôi



đêm đêm hôn mê

ngày ngày trầm cảm



căn chứng nan y

vô phương điều trị



chỉ còn cách nuôi bệnh dằng dai



bằng những cơn say

cộng thêm mấy câu hỏi siêu hình không lời giải



 

năm



vầng trăng đầu đường xó chợ

đã chán ngấy lộ trình quen thuộc



và ngọn gió bơ vơ giữa phố

chỉ là cánh tay dài thiếu ngón



chai rượu cuối đời

độc ẩm



thánh thần quay bóng biệt tăm






sáu



quẩn quanh vòm trời phế tích

mây xám với tôi không nhà



lưỡi lá vàng

môi cỏ úa



mưa dầm mộng dột

hỡi chim !






bảy



mưa xói mòn tháng mười



mọi nẻo kỷ niệm

chìm mất tăm hơi



vầng dương rã mục

quả đất là thân tàu rỉ nước



phóng xe lên cầu vồng

tôi bấm vang hồi còi báo động



nhưng bốn phương

vẫn thinh lặng hư không






 tám



gài nơi thềm cửa

lời cáo phó mùa thu



thắp nén hương

trước chân trời mây phủ



đồng không rừng vắng

vú to vú nhỏ rụng dần



giờ đây sân ga xó quán

là chỗ nằm cho trí nhớ bỏ hoang



nơi hậu trường lá mục

sâu bọ gặm nhấm



mối tình trái cấm




 chín



chim hồng chim hộc bay đi



còn lại giữa khung trời

các nứt rạn vô phương vá víu



gió giông rên rỉ tiếng kinh cầu

trùng điệp sồi phong mê thiếp



hằng hà rụng

bất tận rơi

                        những mảnh vụn phật tính



có kẻ lầm lũi trên đường

bất chợt ngước nhìn



           

KẾT



chẳng cần quay ngược cuộn phim



nơi ngã ba thời tiết

                        đoàn tàu mùa thu

rẽ chậm về hướng cũ



trong kính chiếu hậu

le lói tà huy quá khứ





đài phát thanh rên rỉ điệu blues xưa



không có gì thay đổi



các phím đàn đuổi nhau

 về chân trời mù



trí nhớ ôm cặp cánh phân vân





cuộn phim

dù quay ngược quay xuôi



            lá chết vẫn xoay

từng đợt sóng đồng tâm





vòng tròn là chung cuộc