Tác giả bài du ký chụp ảnh với
tượng Einstein nơi góc Viện Hàn Lâm Khoa Học Quốc Gia tại thủ đô
Washington.
MỘT CHUYẾN DU
XUÂN
Nhân dịp mấy người bạn Cali qua East
Coast để đón Xuân 2016, chúng tôi cùng làm một chuyến du ngoạn đường
trường từ Boston xuống Washington D.C. Rời nhà khoảng 7am, tôi men theo
mấy trục lộ phía Nam, cắt qua tiểu bang Rhode Island rồi vòng ven biển dọc tiểu bang
Connecticut theo xa lộ liên bang 95. Là một trong vài tuyến chủ
yếu trong hệ thống xa lộ Hoa Kỳ – một kỳ quan kỹ thuật tốn kém nhất
trong lịch sử kiến trúc loài người được bắt đầu thi công dưới sự
chỉ đạo của tổng thống Eisenhower – xa lộ 95 nối liền các tiểu bang và trung
tâm đô thị trên bờ biển miền Đông East Coast từ Maine xuống tận Miami
cuối tiểu bang Florida. Nhưng trước khi đến gần New York City, tôi lách
qua hướng cầu Tappan Zee tìm lối xuống phương Nam qua xa lộ Garden State
Parkway của tiểu bang New Jersey để tránh đoạn xa lộ 95 duyên hải có
mật độ lưu thông nhiều nhất nhì nước Mỹ, và nhất là tránh cây cầu
George Washington từ New York băng qua sông Hudson. Còn nhớ mới đây vào tháng Giêng khi cùng lái với Nguyễn Trọng Khôi về Virginia dự
tang lễ họa sĩ Đinh Cường, tôi đã ngồi sốt ruột khá lâu sau tay lái trên
khúc cầu này vì bị kẹt xe giờ trưa. Làm sao tránh khỏi bị kẹt và
mất thời giờ khi xuyên qua đại trung tâm New York có lẽ là mối quan tâm
hàng đầu của mọi tài xế nào từng lái trên xa lộ 95.
Quá trưa qua khỏi New Jersey, tôi lên lại Interstate 95 cắt chéo
tiểu bang Pennsylvania. Dù con đường dài, cảnh vật lập xuân chào đón
khách du lịch theo suốt hành trình khiến cho tâm hồn phơi phới như lộc
non, càng lúc càng chớm nở nhiều thêm trên các cánh rừng xuôi về
Phương Nam nắng ấm. Sắc trắng dogwood cùng màu tím hồng redbud hoan ca
như một khúc song tấu của đất trời vùng Bắc Mỹ khiến tài xế kiêm
tour guide là tôi càng phấn chấn phóng nhanh, thần trí vui tươi như mấy
bụi forsythia vàng rực tựa hoa mai đôi lúc lại xuất hiện bên đường.