Monday, February 15, 2016

THẤY MÀ BUỒN MỘT SỐ NGƯỜI VIỆT NAM




Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều bài kể lại những sinh hoạt sống động. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

Rất mong người Việt tại Hải Ngoại học hỏi được đức tính tốt “Biết Tự Trọng” của người Mỹ để cộng đồng người Việt được vẻ vang hơn.

NGUYỄN  KIM  DỤC

1.
Một hôm ghé chợ Quang Minh trên đường Brookhurst, trước chợ có thùng báo, tôi bỏ 25 cents để lấy tờ báo thì có hai ông và một bà chạy lại nói: ông cho tôi xin một tờ. Tôi gặp cảnh này hoài, đột nhiên tôi nhăn mặt, thò tay vào thùng rút ra một tờ báo và đóng sập cửa thùng báo lại trước sự chưng hửng của những người đứng đợi. Tôi lấy trong túi ra 3 đồng quarter đưa cho mỗi người một đồng và nói các ông bỏ vào thùng và lấy ra một tờ báo đem về đọc, chứ đừng bỏ một quarter mà lấy ra nhiều tờ coi không được, có một người Mỹ đang đứng kia nhìn mình kìa. Tôi định nói vài điều nữa thì người đàn bà ném đồng quarter trả lại và nói: đồ phách lối. Tôi sợ quá bỏ đi một nước không dám quay lại, đi qua chỗ người Mỹ đang đứng, tôi nhìn thấy ông giơ một ngón tay cái lên tôi nói: thank you.

Sunday, February 14, 2016

THƠ CHÂN PHƯƠNG






tiểu sử blues


ai bày em trồng trái vú
trên chạc xương ảo vọng

cho tôi nhai suốt đời
nắm rễ đơn côi ?

*
chúa nhật nghe giảng kinh
đôi khi nương cửa thiền

có lúc nửa khuya thức giấc chờ mặt trời
cương quyết bắt đầu ngày mới

sòng bài
                  rượu gái

mọi cố gắng hầu như vô vọng

*
rồi sẽ còn gì sau tiểu sử ?

rời nụ hôn đầu
vòng bánh lăn theo hành trình sỏi cuội

lối hoang hoài niệm
ngoằn ngoèo

lấy chi trả tạm món nợ người

*
chiếc nhẫn
nghẹn trong họng
vào phút lâm chung

lời giải tồi
cho mọi phương trình cá nhân 

con số không
bằng vàng nguyên chất


 SINH  NHẬT  CỦA  TÔI  VÀ  GIÓ
                                         
                                         …scrivo il mio nome sul vento.  Diego Valeri

cắn vỡ
hạt nắng muộn màng

nếm trên lưỡi
vị nhạt không gian

lắng nghe con tàu gió
rời mọi bến mây
chở đi những mùa lá rụng

bây giờ
bánh sinh nhật là vầng trăng

nến cắm
-        rặng cây tuyết trắng

chẳng còn bãi bờ nào
mời gọi một chuyến lang thang

trời rộng biển xanh
mắc cạn trong cái gạt tàn

nhặt mảnh vụn hoàng hôn châm điếu thuốc
nhấc chiếc bóng say đặt lên vai
áp môi rét lần cuối lên mặt địa cầu
tặng lại tấm gương vài sợi khói

con đường

xa hơn niềm tuyệt vọng rã cánh

                                  xa hơn sự vùi lấp tính danh

trong túi sẳn sàng
tấm vé một chiều

hành trình
về cõi lãng quên

hành trình
vắng dấu chân em

biển chỉ đường là mộ chí


REMEMBER
   
november vần với remember
december cũng vậy

january vội vàng lên tàu rời dĩ vãng
vương vãi hành lý khắp sân ga

*
tôi lại đón một mình
ngày sinh của em

february
    february

không rượu bánh
chẳng bông hoa

*
chim chóc hát ca
kinh kệ ê a

lễ đính hôn
hoãn lại vô hạn định

*
vẽ xong viền mi núi thẳm

tuyết tô đi tô lại
vành môi hồ lạnh

sáp nến nhỏ giọt
rơi qua vòng nhẫn vô chủ

đáy huyệt tha hương
sẽ vùi lấp ký ức thịt da

*
memento mori

who will remember me